A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Cuộc thi viết thư cho người yêu thương. Những bài thi đạt kết quả cao (phần 4)

Gửi tập thể lớp 11B2.

Đã gần 2 năm kể từ khi chúng ta học chung với nhau rồi nhỉ, thời gian trôi qua nhanh thật đấy…Nhớ ngày nào chúng ta mới chỉ quen biết, mỗi đứa từ một môi trường khác nhau lại học chung một lớp,chẳng đứa nào quen đứa nào, vậy mà giờ có khi tách nhau ra sẽ cảm thấy nhớ nhau lắm ấy…

Thời gian trôi qua và những kỷ niệm cũng theo đó mà bay đi, nhưng những kỉ niệm đối với 11B2 thì lại khác.Lần đầu tiên trong cuộc đời này,mình được gặp một giáo viên chủ nhiẹm luôn thương yêu hoc sinh,một lớp trưởng học rất giỏi và vui tính,một tập thể lớp luôn đoàn kết từ học tập đến nề nếp.Nhớ lần mọi người giúp đỡ nhau, nhớ lần mọi người an ủi nhau lúc vui hay buồn, nhớ lần hội trại mọi người luôn cổ vũ cho lớp hết mình,nhớ lần rủ nhau đi đánh răng vào ba giờ sáng rồi lại leo lên ngủ,nhớ lần tạp dân vũ rồi gần thi mới phát hiện ra lộn bài, nhớ lần tổ chức sinh nhật cho Lạc,…nhìn lại mới thấy,có lẽ từ “nhớ lần’’ phải lặp lại thêm nhiều lần nữa ấy nhỉ,bởi vì có quá nhiều kỷ niệm về 11B2 mà mình vẫn còn luôn nhớ.

Dù đã học 11 năm rồi,nhưng lớp 10 là năm đầu tiên mình thực sự cảm thấy vui nhất. Có lẽ vì đây là lần đầu mình được gặp một tập thể lớp đoàn kết với nhau nhiều như vậy.Một tập thể mà luôn sống và gắn bó với nhau như anh em cùng một nhà,một tập thể luôn cổ vũ hết mình cho một cá nhân, một tập thể mà khi ở nơi này,mình luôn cảm thấy được sự an ủi và an tâm, mọi người đã giúp mình vượt qua những nỗi buồn,cùng mình chia sẻ những lúc vui,cùng chia sẻ hạnh phúc với nhau.Mọi người vẫn thường hay nói,đã gặp nhau là có duyên rồi,vậy mà chúng ta lại cùng học chung một lớp,cùng học với nhau đã gần hai năm.Thời gian trôi qua cũng gắn liền với những cảm xúc vô vàng:vui có,buồn có,giận hờn cũng có…không một từ ngữ nào có thể miêu tả hết những cảm xúc ấy, nhưng có một từ duy nhất để thể hiện cảm xúc ấy, đó là từ “yêu’’.Mình yêu tập thể 11B2 như chính gia đình của mình vậy,có những lúc mình cảm thấy được học trong ngôi trường Bùi Thị Xuân này,được học trong lớp B2 này là một điều tuyệt vời mà mình đã nhận được.Quãng thời gian ba năm cấp ba là quãng thời gian đẹp nhất nhưng có thể là một dấu ấn lớn trong cuộc đời học sinh,và bây giờ mình cũng đã hiểu tại sao mọi người vẫn luôn bảo phải trân trọng khoảng thời gian này.Chỉ mới đi được một nửa chặng đường, nhưng B2 đã giúp mình trưởng thành lên rất nhiều, không còn là một đứa chỉ biét quan tâm đến bản thân nữa, mình bây giờ đã mạnh mẻ hơn và sóng có trách nhiệm hơn….

Những tháng ngày không được học chung với lớp,mình đã nhớ mọi người đến chừng nào. Đã có người từng hỏi mình tại sao không muốn đổi lớp,có lẽ bởi vì B2 đã gắn bó với mình quá thân thiết rồi,mình thật sự cám ơn người đã cho mình cơ hội được học ở B2,nhờ đó mà mình được sống trong những năm cuối của thời học sinh thật hạnh phúc và tuyệt vời biét bao.Có quá nhiều điều để thể hiện tình yêu của mình với B2, nhưng hi vọng bức thư này đã diễn tả cám xúc của mình như thế nào. Có lẽ sẽ ngẹn ngào khi mình nói bằng lời, nhưng với những dòng tâm sự nhỏ nhoi này hi vọng mọi người sẽ hiểu tình cảm của mình đối với lớp. “Hãy nâng niu thời gian bạn có và những kỷ niệm chung…Làm bạn ai đó không phải là cơ hội mà là trách nhiệm ngọt ngào.” Đúng thật, đối với mình, được làm bạn với mọi người là điều may mắn nhất mình từng có, và để sự may mắn ấy trong suốt cuộc đời, mình sẽ trân tọng những gì mình đang có và mãi mãi nắm giữ tình bạn đáng quý này.

Trương Hoàng Phương Thảo


Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết
Thống Kê
Lượt truy cập hiện tại : 1
Hôm nay : 773
Hôm qua : 2.650
Tháng 12 : 773